Chắc chắn rằng, trong mỗi chúng ta, ai cũng có tuổi trẻ và những câu chuyện về tuổi trẻ của riêng mình, trong mỗi câu chuyện ấy đều có những hồi ức đẹp kèm theo cả sự nuối tiếc mãi in dấu lại nơi đáy trái tim. Và có lẽ, “một thời tuổi trẻ sôi nổi” của tôi sẽ còn mãi với bước chân của bạn, với tiếng hát rộn rã vang xa, và với cả màu áo xanh tình nguyện. Người ta nói, màu xanh là màu của niềm tin của hi vọng, là màu của sức sống đang sục sôi. Nếu nhìn lại thời quá khứ đã xa, có màu xanh áo lính đồng lòng vượt qua bão táp của bom đạn khói lửa chiến tranh, đưa mùa xuân về cho đất nước thì giờ đây khi hòa bình đã về trên đất mẹ thân yêu, cũng là chiếc áo xanh nhưng là màu xanh của sức trẻ thời hiện đại, vượt qua mọi ngả đường, mọi gian nan mang tình thương đến khắp nẻo miền quê cùng thắp lên màu xanh hi vọng màu xanh cho những ngày qua, cho hôm nay và cho cả mai sau.
Yêu lắm màu áo xanh của tuổi trẻ! Màu áo xanh cứ thế rong ruổi theo từng bước chân, qua những bờ đê, qua bao con suối. Màu áo xanh lấp ló sau những rặng tre, tỏa vào từng làng quê, xóm nhỏ. Màu áo xanh hì hục đào đất, khơi mương, cõng nước về với bản làng xa. Màu áo xanh nâng niu bàn tay em nhỏ với những nét chữ đầu đời. Cũng màu áo xanh ấy thấp thoáng trên những cánh đồng quê mang mùa về. Yêu lắm những chàng trai cô gái tuổi đôi mươi, gương mặt không giấu nổi nét ngây thơ, nghịch ngợm. Giữa cái nắng như đổ lửa, từng giọt mồ hôi cứ lăn dài trên gò má, những chiếc áo xanh ướt sũng như tắm, nhưng, vẫn nô nức và rộn rã, hàng triệu bước chân tình nguyện vẫn hăm hở lên đường, tiếng hát, tiếng cười đùa cứ vang lên rồi vọng lại khắp các con đường, ngõ nhỏ. Dường như, khi sải dài bước chân trên những nẻo đường tình nguyện, tất cả đều đã trưởng thành hơn. Có cô bạn đến bình nước cũng chẳng bê nổi nhưng lại lén lau vội giọt mồ hôi, rồi kè vai gánh đất, xây đắp cây cầu nâng đỡ bước em thơ đến trường. Có cậu bạn cảm lạnh vì cơn mưa đầu hạ, nhưng vẫn nhoẻn miệng cười, bàn tay nâng niu những gói quà.
Ngày hôm ấy, hôm nay và cả ngày sau nữa, tôi vẫn khoác lên mình màu xanh ấy, màu xanh của chiếc áo cho tôi biết thế nào là niềm vui, là hạnh phúc. Hạnh phúc khi nhìn những nét chữ của em thơ trên trang vở trắng, hạnh phúc khi mỗi mùa mưa về, bà cụ cuối xóm không thấp thỏm, lo âu vì căn nhà dột nát… Niềm hạnh phúc giản đơn mà chan chứa tình người! Màu áo xanh còn dạy tôi cách làm việc ăn ý với những người vốn là người xa lạ, biết nghe những bài nhạc Rock và cảm nhận ý nghĩa của chúng qua lời bài hát, cảm nhận động lực của chúng tới mọi người khi làm việc - thể loại nhạc mà trước kia tôi chẳng bao giờ nghe, dạy tôi biết cách chăm sóc, quan tâm cho những người tôi gọi là anh, là chị, là đồng đội và là những đứa em của tôi. Tôi biết nhiều hơn những bài nhảy Dân vũ - thứ mà từ những ngày đầu đã như một liều thuốc tinh thần của tôi, khiến sợi dây gắn kết của tôi và mọi người ngày càng bị thu hẹp và biến mất. Màu áo xanh cứ thế như ẩn chứa cả bầu trời tuổi trẻ, màu áo ấy cho tôi những đồng đội, những gia đình mà mỗi lần gặp lại lại chan hòa, lại tưng bừng, cuồng nhiệt trong những câu chuyện quên cả thời gian, những liên khúc dài tưởng như bất tận, những điệu nhảy không chút nào bài bản nhưng không quên bao giờ. Tôi đã có "Người dẫn đường" đủ mạnh mẽ, đủ tin tưởng, đủ quan tâm để tôi, đồng đội tôi chẳng thể bước lạc đường được!Từng quãng thời gian cứ chắp nối, chắp nối nhau một cách liên tục, dài mãi dãi mãi ra như thế. Sự lặp lại của từng công việc, từng chương trình chưa bao giờ khiến cho tôi có cảm giác chán nản. Vẫn như lúc ban đầu, tôi háo hức, tôi say mê với mỗi công việc, với mỗi lần được khoác lên mình chiếc áo xanh của “một thời sôi nổi”! Anh chị trong Ban chấp hành Đoàn trường vẫn thường nói với tôi về "lửa", về "nhiệt huyết", về "đam mê". Và tôi tin chắc rằng, ngọn lửa "Tình Nguyện" ấy vẫn cháy mãi trong trái tim tôi. Mỗi chuyến đi, mỗi công việc lại cho tôi khao khát được tiếp tục cống hiến nữa, được "thiêu rụi" nữa trong ngọn lửa đầy tự hào ấy. Đã có người từng hỏi tôi rằng "Làm Tình Nguyện như thế này ra trường có bằng khen hay được cộng điểm gì không?". Chắc hẳn mỗi Tình nguyện viên như tôi đã luôn có câu trả lời trong đầu rồi. Sự vinh danh đâu có phải là mục đích hay mục tiêu của người làm tình nguyện. Bởi lẽ "Làm tình nguyện không cần sự vinh danh, chỉ cần sự đồng hành!
. . . Và cũng bởi chiếc áo "áo xanh", tôi đã trở nên mạnh mẽ hơn từ những cái bắt tay ngay trong lần đầu gặp gỡ, hay những cái vỗ tay tràn đầy sự tin tưởng, thán phục.
Giờ đây, tôi vẫn yêu cái màu "xanh" ấy tới mê mải, vẫn trân trọng từng chút, từng chút một. Để "ra khơi". Để "lên nương".Và để nối dài "những cung đường". Chiếc áo ấy luôn thôi thúc tôi,và có lẽ cũng là kim chỉ nam cho những Đoàn viên, thanh niên Việt Nam phải sống một cuộc đời thật ý nghĩa.
Đừng bỏ lỡ thanh xuân của mình, hãy tận dụng quỹ thời gian hữu hạn của đời người mà cũng nhau cống hiến, bởi lẽ : “ Nếu tuổi trẻ không phát ra ánh sáng rực rỡ, mọi thứ sẽ mất đi sức hút”! Màu áo thanh niên ơi, tôi xin gửi “ một thời tuổi trẻ sôi nổi” tươi đẹp, nhiệt huyết của tôi, nhờ cậu giữ hộ nhé !